Không ăn thì cứ nhịn đói
Mỗi
buổi sáng, sau khi Peter thức dậy, Susan để phần ăn sáng lên bàn và bận
rộn làm việc khác. Peter sẽ tự mình leo lên chiếc ghế, uống sữa, ăn bánh
sandwich, sau khi ăn no, nó sẽ tự về phòng của mình, tự tìm quần áo
trên tủ, rồi tự lấy giày, tự mình mặc lên. Bất kể chỉ mới 3 tuổi thôi,
vẫn chưa phân biệt rõ ràng mặt trái hay mặt phải của bít tất, giày trái
hay giày phải.
Có một
lần, Peter lại mặc ngược chiếc quần lên người, tôi vội vàng chạy đến
muốn thay lại cho cháu, nhưng đã bị Susan cản lại. Nó nói, nếu cảm thấy
không thoải mái tự cháu sẽ cởi ra, và mặc lại; nếu nó không cảm thấy
không có gì là không thoải mái, vậy thì tùy. Và nguyên ngày đó, Peter
mặc cái quần ngược đó chạy tới chạy lui, Susan như không thấy gì hết.
Một lần
nữa, Peter ra ngoài chơi với cháu nhà hàng xóm, chưa được bao lâu thì
nó chạy thở hổn hển về đến nhà, nói với Susan: “Mẹ ơi, Lusi nói cái quần
của con mặc ngược rồi, đúng không? Lusi là con nhà hàng xóm, năm nay 5
tuổi. Susan mỉm cười nói: “Đúng vậy, con có muốn mặc lại không?” Peter
gật gật đầu, tự mình cởi quần ra, xem tỉ mỉ rồi, bắt đầu mặc lại. Từ lần
đó về sau, Peter không bao giờ mặc ngược quần nữa.
Tôi đã
không kiềm được mà nhớ lại, cháu gái ngoại của tôi lúc 5 - 6 tuổi chưa
biết dùng đũa, lúc học tiểu học còn chưa biết cột dây giày, và bây giờ
đang theo trung học dạng ký túc xá, mỗi cuối tuần là đem một đống quần
áo dơ về nhà.
Có một
buổi trưa, Peter giận dỗi, không chịu ăn cơm. Susan la rầy mấy câu,
Peter giận hờn đẩy khay cơm xuống đất, thức ăn trên khay rớt đầy trên
đất. Susan nhìn Peter, giọng nói nghiêm khắc: “Xem ra con đúng là không
muốn ăn thật! Nhớ lấy, từ giờ đến sáng mai, con không được ăn gì hết.”
Peter gật gật đầu, kiên quyết trả lời: “Yes!” Và tôi chợt cười thầm, hai
mẹ con này cứng đầu như nhau!
Buổi
chiều, Susan bàn với tôi, nhờ tôi nấu cho bữa tối. Tôi lại thầm nghĩ,
nhất định Susan thấy sáng nay cháu không ăn gì hết, nên muốn buổi tối
cháu ăn ngon và nhiều hơn. Tôi bèn trổ tài nấu ăn, làm món sườn chua
ngọt mà Peter thích nhất, món tôm, và còn dùng mì Ý để làm món mì kiểu
Việt Nam mà Peter rất thích, người nhỏ nhỏ như thế mà có thể ăn được một
tô lớn.
Bắt đầu
bữa cơm tối, Peter vui mừng nhảy lên ghế ngồi. Susan đến lấy đi dĩa và
nĩa của con, nói: “Chúng ta giao ước rồi phải không, hôm nay con không
được ăn gì hết, chính con cũng đồng ý rồi đó”. Peter nhìn nét mặt nghiêm
túc của người mẹ, “òa” lên khóc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con đói, con
muốn ăn cơm”. “Không được, nói rồi là phải giữ lời”. Susan không một
chút động lòng. Tôi thấy đau lòng muốn thay cháu cầu xin, nói đỡ lời
dùm, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của con trai tôi. Nhớ lại lúc mới đến
Mỹ, con trai có nói với tôi: “Ở nước Mỹ, lúc cha mẹ giáo dục con cái,
người ngoài không nên nhúng tay, bất kể là trưởng bối cũng không ngoại
lệ”. Không còn cách nào, tôi chỉ còn giữ im lặng mà thôi. Bữa cơm đó, từ
đầu đến cuối, Peter tội nghiệp chỉ ngồi chơi với chiếc xe mô hình, mắt
trừng trừng nhìn ba người lớn chúng tôi ăn như hổ đói. Đến đó tôi mới
biết dụng ý của Susan khi nhờ tôi nấu. Tôi tin rằng, lần sau, trong lúc
Peter muốn giận hờn quăng liệng thức ăn, nhất định sẽ nghĩ đến kinh
nghiệm bụng đói nhìn ba mẹ và bà nội ăn cao lương mỹ vị. Bụng đói không
dễ chịu tí nào, huống chi là đối mặt với món mình thích ăn.
Buổi
tối, tôi và Susan cùng đến chúc Peter ngủ ngon. Peter cẩn thận dè dặt
hỏi: “Mẹ ơi, con đói lắm, giờ con có thể ăn món Việt không?” Susan mỉm
cười lắc đầu, kiên quyết nói: “Không!”. Peter nuốt nước miếng, lại hỏi:
“Vậy để con ngủ dậy rồi khi mở mắt con được ăn chứ?” “Đương nhiên được
rồi”, Susan thật dịu dàng khẽ đáp. Peter đã cười tươi hẳn ra.
Sau bài
học này, Peter rất tích cực ăn cơm, nó không muốn vì “tuyệt thực” mà lỡ
bữa ăn ngon, và chịu cực hình bụng đói. Mỗi lần nhìn thấy Peter ngoạm
từng phần lớn thức ăn, lúc miệng và mặt dính đầy thức ăn, tôi lại nhớ
đến cháu ngoại, hồi bằng tuổi Peter; mấy người cầm tô cơm đí theo sau
đuôi nó, dỗ dành, mà nó còn chưa chịu ngoan ngoãn ăn, mà còn ra điều
kiện: ăn xong chén cơm mua một kiện đồ chơi, ăn thêm một chén thì mua
thêm một kiện đồ chơi…
Ăn miếng trả miếng
Có một
lần, chúng tôi dắt Peter ra công viên chơi. Rất nhanh, Peter đã cùng hai
cô bé chơi nấu ăn với nhau. Cái nồi nhỏ bằng mủ, cái xẻng nhỏ, cái thau
nhỏ, những cái chén nhỏ xếp đầy trên đường. Bất ngờ, Peter tinh nghịch
cầm cái nồi bằng nhựa lên, đập rất mạnh lên đầu một cô bé.
Cô bé
bần thần một lúc trước khi oà khóc thật lớn. Cháu gái kia thấy tình hình
vậy cũng òa khóc theo. Đại khái, Peter cũng không nghĩ đến hậu quả
nghiêm trọng như vậy sẽ xảy ra, đứng qua một bên, trợn mắt nhìn. Susan
đi tới. Sau khi hiểu được đầu đuôi sự việc, nó không quát nạt một tiếng,
cầm lấy cái nồi ấy, gõ mạnh một cái lên đầu Peter. Peter không phòng
bị, té ngã xuống bãi cỏ, khóc nức nở. Susan hỏi Peter: “Đau không? Lần
sau có còn làm thế nữa không?” Peter vừa khóc vừa lắc đầu. Tôi tin rằng,
lần sau nó sẽ không làm thế nữa.
Cậu của
Peter tặng cho cháu một chiếc xe đạp nhỏ, Peter rất thích, khư khư giữ
làm bảo bối không cho ai đụng vào. Lusi cô bé trong xóm, là bạn thân của
Peter, đã mấy lần thỉnh cầu Peter cho chạy thử chiếc xe nhỏ này, Peter
không đồng ý. Một lần, mấy cháu đang chơi chung với nhau, Lusi thừa lúc
Peter không để ý, lén lén nhảy lên chiếc xe và đạp mau đi. Khi biết ra,
Peter rất phẫn nộ, đến méc mẹ.
Susan
đang ngồi nói chuyện và uống café với mẹ của những đứa nhỏ kia, liền mỉm
cười trả lời con: “Chuyện của chúng con thì chúng con tự giải quyết, mẹ
không xen vào được.” Peter bất lực quay đi. Một lát sau, Lusi chạy
chiếc xe về. Vừa thấy Lusi, Peter lập tức chạy tới đẩy bạn té xuống đất,
giật lại chiếc xe. Lusi ngồi bệt dưới đất, khóc ré lên. Susan ẵm Lusi
dậy và dỗ dành một lát. Rất nhanh sau đó Lusi đã chơi vui vẻ lại với
những bạn còn lại. Peter tự mình chạy xe tới lui một lát thì cảm thấy
hơi nhàm chán, nhìn thấy những bạn kia chơi thật vui vẻ với nhau nên nó
muốn tham gia chung. Nó chạy tới chỗ Susan, lầu bầu thưa: “Mẹ, con muốn
chơi với Lusi và tụi nó”.
Susan
không đả động gì và trả lời: “Con tự kiếm mấy bạn ấy vậy!” "Mẹ ơi, mẹ đi
với con nhen”, Peter thỉnh cầu. “Chuyện này không được rồi, lúc nãy con
đã làm cho Lusi khóc, giờ con lại muốn chơi với mọi người, vậy con phải
tự đi giải quyết vấn đề". Peter leo lên chiếc xe và chạy từ từ đến chỗ
Lusi, lúc gần đến chỗ, thì nó lại quay ngược đi. Chạy tới lui mấy vòng
như vậy, không biết từ lúc nào mà Peter và Lusi lại vui vẻ với nhau, hợp
thành nhóm ồn ào.
Dạy dỗ chăm nom con cái là chuyện của cha mẹ
Song
thân Susan biết tôi đang ở Mỹ, nên lái xe từ California đến thăm chúng
tôi. Nhà có khách tới, Peter rất hào hứng, chạy lên chạy xuống. Nó lấy
cái thùng đựng đầy nước, rồi xách đi tới đi lui trong nhà. Susan cảnh
cáo nó mấy lần rồi, rằng không được làm nước văng lung tung trong nhà.
Peter để ngoài tai. Cuối cùng Peter đã làm nước đổ hết ra nền. Chưa thấy
mình làm sai, Peter còn đắc ý dẫm đạp lên vũng nước, làm ướt hết quần
áo.
Tôi lập
tức chạy đi lấy cây lau nhà để dọn dẹp. Susan giật lại cây lau nhà và
đem đưa cho Peter, nói với nó: “Lau sàn cho khô, cởi đồ ướt ra và tự
mình giặt sạch”, Peter không chịu vừa khóc vừa la. Susan không nói thêm
lời nào, lập tức kéo nó đến phòng trữ đồ, đóng chặt cửa lại. Nghe từ bên
trong tiếng khóc hoảng sợ của nó, tim tôi đau thắt lại, rất muốn chạy
đến ẵm cháu ra. Bà ngoại của Peter lại cản tôi, nói: “Đó là chuyện của
Susan".
Một lát
sau, Peter không khóc nữa, nó ở trong phòng trữ đồ hét thật lớn: “Mẹ
ơi, con sai rồi!” Susan đứng ở ngoài hỏi: “Thế giờ con biết phải làm gì
chưa?” “Con biết”. Susan mở cửa ra, Peter chạy từ phòng trữ đồ ra, nước
mắt đầy mặt. Nó cầm cây lau nhà cao gấp đôi nó ra sức lau cho khô sàn
nhà. Sau đó tự cởi quần áo dơ ra, xách trên tay, trần truồng chạy vô nhà
tắm, hí hửng giặt đồ. Ông bà ngoại của nó nhìn vào thái độ kinh ngạc
của tôi, thích thú mỉm cười. Sự việc này làm tôi cảm động vô cùng.
Sau
này, tôi và ông bà ngoại của Peter trong khi trò chuyện có nhắc đến
chuyện này, một câu họ nói đã gây ấn tượng sâu sắc cho tôi: “Con trẻ là
con cái của cha mẹ chúng, trước tiên phải tôn trọng cách giáo dục của
cha mẹ".
Đứa bé
tuy còn nhỏ, nhưng thường mang tính nghịch ngợm bẩm sinh. Nếu quan sát
thấy các thành viên trong gia đình có mâu thuẫn, nó sẽ nhạy bén lợi dụng
sơ hở. Việc này không cải thiện hành vi của nó, và chẳng ích lợi gì cho
nó. Ngược lại còn làm cho vấn đề càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn
gây ra những vấn đề khác.
Ngoài
ra, nếu các thành viên trong gia đình xung đột, không khí gia đình không
hòa thuận, trẻ sẽ có cảm giác bất an, sự phát triển tâm lý của nó sẽ bị
ảnh hưởng bất lợi. Cho nên, dù ông bà cha mẹ bất đồng về cách giáo dục
con cháu, hay là vợ chồng có quan niệm giáo dục khác nhau, cũng không
nên để lộ sự mâu thuẫn trước mặt con cái. Ông bà ngoại của Peter ở lại
một tuần và chuẩn bị về Cali. Hai ngày trước khi đi, ông ngoại của Peter
rất nghiêm túc hỏi con gái mình: “Peter muốn chiếc xe đào đất, ba có
thể mua cho nó chứ?”. Susan suy nghĩ rồi nói: “Ba mẹ lần này đã mua cho
nó đôi giày trượt băng làm qùa rồi. Đợi đến Noel ba hãy mua chiếc xe đó
cho nó!”
Tôi
không biết ông ngoại của Peter nói như thế nào với thằng nhóc này, mà
sau đó tôi dắt cháu đi siêu thị, nó chỉ tay vào món đồ chơi, khoe: “Ông
ngoại nói, đến Noel sẽ mua tặng cháu cái này” với giọng thích thú và
mong đợi.
Susan
nghiêm khắc với con như vậy nhưng Peter lại yêu thương mẹ hết mực. Khi
chơi ở ngoài, cháu hay thu thập một số hoa lá mà cháu cho là đẹp rồi
trịnh trọng tặng mẹ. Người ngoài tặng quà cho cháu, cháu luôn gọi mẹ
cùng mở quà; có thức ăn ngon, cháu luôn để phần một nửa cho mẹ.
Nghĩ
đến nhiều đứa trẻ coi thường và lạnh nhạt đối xử đối với cha mẹ, tôi
không thể không kính phục cô con dâu Tây này của tôi. Theo tôi, cách
giáo dục con cái của bà mẹ Phương Tây này rất xứng đáng để các bà mẹ
Phương Đông như tôi học theo...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét